Mục tiêu cuối cùng cho mỗi con người trên toàn thế giới là hạnh phúc. Chắc chắn, đối với các nhà sản xuất thức ăn, mục tiêu là hạnh phúc khi biết rằng họ sản xuất thức ăn cho vật nuôi hoặc thức ăn cho cá với chất lượng dinh dưỡng và tính chất vật lý tốt nhất có thể, theo cách rẻ nhất có thể.
Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn - (Chương 20) - Tác giả Trúc Dĩ Cập nhật mới nhất, full prc pdf ebook, hỗ trợ xem trên thiết bị di động hoặc xem trực tuyến tại Wattpad.VN.
Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn; Giới Thiệu. Đọc truyện hay ngôn tình sắc, ngôn tình sủng, ngôn tình tổng tài, ngôn tình cổ đại, ngôn tình xuyên nhanh, giới giải trí - showbiz. Web truyen luôn cập nhật truyen full, truyện mới một cách nhanh chóng và đầy đủ.
hoi25 1300 truyện liên quan lamvongco, langman, mdts, ngontinh, nguyvotien, sung, trantinhlenh, tuoi20, kho truyện tổng hợp hay nhất
Chương 3 Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn Chương 3: Anh chàng dịu dàng Chương trước Chương tiếp An Nhu nhìn chỗ đó chằm chằm một lúc lâu, cô gãi gãi đầu, không hiểu sao lại thấy hơi bực bội. Cô không nhìn nữa mà mím chặt môi, sau đó để cốc sang bên cạnh rồi bật điện thoại lên.
Với bếp lẩu nướng điện đa năng, người sử dụng có thể vừa nướng nhiều loại thức ăn và đồng thời nấu lẩu cùng một lúc. - Với sản phẩm nồi lẩu nướng 2 trong 1 này bạn hoàn toàn không mất nhiều thời gian, công sức đi lại mà vẫn có những món thịt nướng thơm
Đọc truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn của tác giả Trúc Dĩ, đã full (hoàn thành). Hỗ trợ xem trên di động, máy tính bảng. Hiện menu doc truyen
wujGp. Khóe miệng Hà Tín Gia giật giật, cậu sụp mí mắt không thèm ngẩng đầu nhai nhai kẹo cao su chóp chép rồi rút giấy ăn nhả kẹo ra. Bởi vì ít khi có đãi ngộ đó từ Trần Bạch Phồn nên cảm xúc kinh dị lúc nãy của Hà Tín Gia biến mất rất nhanh, cậu hưởng thụ nhướng mi nói “Anh mau nói tình huống của anh cho em nghe, em có thể lập phương án ABCDEFG cho anh.”Giọng điệu kiêu ngạo vô Bạch Phồn hơi ngẩng đầu lên, lúc anh đang định nói gì đó thì điện thoại rung nhanh chóng liếc màn hình, khuôn mặt đang cứng đờ lập tức thả lỏng lại, Trần Bạch Phồn không thèm nhìn cậu nữa mà chỉ ném ra một câu “Không cần” đã về Tín Gia “…”*Sau khi kết thúc quá trình kiểm tra An Nhu mới được cầm điện thoại. Cô nhìn thấy tin nhắn của anh thì khuôn mặt mềm hẳn ra, cô cong môi đáp Mới nãy em kiểm tra miệng vết có người ở đơn vị phá án nhận giấy giám định nên An Nhu cũng không ở đây thêm nữa mà kéo Ứng Thư Hà về với giờ vẫn còn sớm, đúng vào giờ ăn trưa. An Nhu và Ứng Thư Hà bèn tìm một nhà hàng Nhật để lấp đèn trong tiệm không sáng lắm, có bóng đèn nho nhỏ rũ xuống từ trần nhà, bên trên quầy bar mắc rèm bông, ghế và sàn nhà được chế tạo từ gỗ thô, nơi nơi vương vất mùi vị tha Thư Hà ngồi đối diện An Nhu thấy cô còn đang nghịch điện thoại thì không nhịn được bèn nói “Ăn cơm đã rồi hẵng nói chuyện.”An Nhu nghe vậy thì hơi ngước mắt Ứng Thư Hà không vui nên cô nhanh tay nhắn một câu “Em ăn cơm đã” cho Trần Bạch Phồn rồi bỏ điện thoại Nhu cầm đũa, bưng bát lên nhấp một ngụm Thư Hà cắn sushi, cô ấy nói rất khẽ “Tớ cảm thấy cậu sẽ phải gả tới Bạc Thành.”“…” An Nhu suýt nữa phun hết canh trong miệng ra, “Cậu nói bậy bạ gì thế hả.”“Không, tớ chỉ đang khó chịu thôi.” Ứng Thư Hà liếc điện thoại của cô rồi thở dài, “Những ngày tháng làm chó * đã khổ rồi, bây giờ cậu còn vứt bỏ tớ mà làm người.”* Chó – Cẩu độc Nhu yên lặng nhai mì, hiếm khi không phản bác lời cô ấy“Tớ cũng muốn yêu đương mà! Tớ cũng muốn!” Ứng Thư Hà kêu gào thảm mấy giây sau điện thoại của Ứng Thư Hà đã rung ấy ngừng ầm ĩ, vừa cầm điện thoại lên đọc tin nhắn đã cau mày “Giáo viên lại tìm tớ nữa.”An Nhu ngẩng đầu, cô tỏ ra nghi ngờ “Sao cậu chẳng khác gì cu li thế.”“Chịu thôi, tớ không dám làm mích lòng người ta.” Ứng Thư Hà chọc chọc rong biển, “Để tớ nói với giáo viên là đưa cậu ra sân bay rồi tới sau.”“Không cần đâu.” An Nhu rút khăn giấy ra lau miệng, “Cậu ăn xong thì đi luôn đi, chờ chút nữa tớ về nhà lấy ít đồ rồi mới ra sân cô bảo còn phải về nhà thì Ứng Thư Hà cũng không tiếp tục khăng khăng theo ý mình nữa “Được rồi, vậy cậu nhớ cẩn thận nhé.”*An Nhu lái xe đưa Ứng Thư Hà tới đại học Bạc Thành rồi mới về Thủy Ngạn Hoa Thành. Lúc đi qua phòng khám nha khoa Ôn Sinh cô có nhìn thoáng qua chỗ đó, thầm nghĩ chút nữa không biết có nên tới đó chào tạm biệt anh hay Nhu dừng xe trong khu chung cư rồi xuống vừa đi đến lầu 12 vừa bật điện thoại lên, việc đầu tiên là mở WeChat ra đọc tin nhắn của Trần Bạch giờ 40 phútAn Nhu Em ăn cơm Bạch Phồn giờ 49 phútTrần Bạch Phồn Anh cũng đang định ăn giờ 54 Bạch Phồn Anh gọi cơm hộp12 giờ 38 phútTrần Bạch Phồn Cơm hộp đến rồi, anh đi ăn đâyAn Nhu nhìn giờ, lúc này đang là 13 giờ 02 nay hình như anh rất nhàn thì phải…Sắp Tết rồi nên không ai đi khám răng hả?An Nhu vừa vào thang máy vừa trả lời anh Em vừa mới cơm nước xong, giờ đang về nhà lấy ít nghĩ ngợi một lát thì nhắn thêm Mới vừa vào thang máy xong.*Lúc Hà Tín Gia vừa mới cơm nước xong chuẩn bị lên sô pha nằm chơi game thì Trần Bạch Phồn còn ngồi ở bàn cơm đột nhiên đứng phắt lên tới chỗ huyền quan nhìn ra mắt Tín Gia giật hết cả mình “… Anh làm cái gì đấy?”Trần Bạch Phồn hạ giọng, anh sung sướng nói “An Nhu đã về rồi.”“…” Đây là anh trai cậu thật à?Đột nhiên Trần Bạch Phồn cúi đầu nhìn bộ quần áo mình đang mặc rồi ngẫm nghĩ lại những lời của An nhà lấy chút đồ rồi lại ra ngoài?Vậy anh phải chọn đúng thời gian ra ngoài mới được, để xem xem bạn cô là thần thánh thánh phương Bạch Phồn vào phòng khách ra lệnh với Hà Tín Gia “Em nhìn xem bao giờ An Nhu ra khỏi nhà thì nói với anh, anh vào thay quần áo đã.”Hà Tín Gia ồ lên rồi mở TV xem hình theo dõi từ camera ngoài Bạch Phồn vốn đang định về phòng thì đứng khựng lại, anh cau mày hỏi “Em đặt camera làm gì?”Hà Tín Gia ngáp một cái, lúc cậu đang định giải thích thì “Em…”Chỉ mới thốt ra một chữ đã bị Trần Bạch Phồn cảnh giác ngắt lời “Nhìn lén Nhu Nhu nhà anh hả?”Hà Tín Gia “…”“Dỡ xuống.” Anh phun ra những lời này rồi trực tiếp về dương Hà Tín Gia giật lên liên hồi rồi tắt TV đi. Cậu nhìn bóng dáng của Trần Bạch Phồn, bực bội mở khóa điện thoại rồi phát một post lên mấy chốc Trần Bạch Phồn đã ra khỏi phòng rồi vội vàng đến chỗ huyền quan xỏ giày. Anh nhìn bàn tay trống trơn của mình, nghĩ ngợi một lát rồi đến lấy hộp cơm vừa ăn xong bỏ vào túi, vừa xách túi vừa ra cửa lén lút ngó ra bên đợi mười mấy phút nhưng vẫn chưa thấy An Nhu ra. Thế là Trần Bạch Phồn bèn đến chỗ sô pha cầm điều khiển bật TV Tín Gia “…”Nửa tiếng sau, An Nhu mở cửa, cô kéo hành lí đi ra mắt Trần Bạch Phồn xẹt qua chút ý cười, lúc anh thấy cô ra thang máy định bấm nút thì lập tức đứng dậy mở cửa ra ngoài.*An Nhu nghe thấy tiếng mở cửa “răng rắc” thì nhìn sang phía bên kia theo bản năng. Thấy là anh thì cô có vẻ sửng sốt “Anh…”Trần Bạch Phồn giả vờ tỏ ra kinh ngạc “Chưa gì em đã về rồi hả?”An Nhu gật gật đầu, không kìm lại được mà nhòm anh. Anh mặc một bộ áo khoác liền mũ màu xanh đậm và quần dài thể thao màu đen rất thoải mái. Trông không khác gì sinh viên xách một cái túi có hộp cơm dùng một lần bên trong, có vẻ là muốn đi đổ Nhu không nhìn nữa, cô nói nhỏ “Vâng, em vừa nhắn tin qua WeChat cho anh.”Nghe thế thì Trần Bạch Phồn không chút liêm sỉ nào mà chọn nói dối, anh hơi xin lỗi nói “Vừa nãy anh ăn cơm nên không để ý tới điện thoại.”“À.” An Nhu lại gật gật đầu, cô thấy anh có vẻ nhàn thì nhịn không được bèn hỏi, “Hôm nay anh không phải đi làm ạ?”Thang máy đúng lúc dừng lại ở tầng Nhu bước vào bấm xuống tầng “1”.Trần Bạch Phồn bám theo sau cô, gần như chưa nghĩ gì đã nói không chút do dự, anh tỏ ra rất thờ ơ, thành thật trả lời vấn đề cô vừa đưa ra “Không cần đâu, vốn anh định đưa em đi xét nghiệm rồi tiễn em ra sân bay nên xin nghỉ hai ngày rồi.”An Nhu ngớ người ta, cô lúng ta lúng túng nhìn anh.“Nhưng em có người đi cùng là được rồi.” Trần Bạch Phồn mỉm cười, anh dịu dàng nói, “Đúng lúc anh cũng nên nghỉ ngơi một chút.”An Nhu bắt được hai chữ “Nghỉ ngơi” bèn lập tức đè tay lên cánh cửa thang máy đang mở duỗi tay ra, bàn tay trắng trẻo vươn tới trước mặt anh “Có phải anh định đi ném rác không, để em ném giùm anh. Bên ngoài lạnh lắm, anh không cần ra ngoài đâu.”Mặt Trần Bạch Phồn không đổi sắc “Không cần đâu, túi không sạch sẽ.”Anh nói xong thì hơi tạm ngừng một lát mới hỏi tiếp “Giờ em định đi đâu thế?”An Nhu đành phải rụt tay về, cô nhìn anh rồi thật thà nói “Ra sân bay ạ.”Cô vừa nói thế thì Trần Bạch Phồn lập tức ngoảnh đầu lại nhìn cô, anh chạm phải mắt An Nhu, trông có bẻ hơi bực bội “Anh tưởng mai em mới về?”“Ba mẹ em không cho.” Cửa thang máy mở ra, An Nhu giữ cửa để anh ra trước “Nên em đổi thành hôm nay, dù sao cũng đến kịp.”Trần Bạch Phồn bước ra khỏi thang máy rồi ngoảnh đầu lại, anh chống tay vào cửa thang máy rồi nhẹ nhàng hỏi “Vậy bạn em đâu rồi?”“Đột nhiên cô ấy có việc.”Cô vừa nói xong thì người bên cạnh đột nhiên trở lên vô cùng yên lặng. An Nhu khó hiểu nhìn sang thì thấy Trần Bạch Phồn đang cúi đầu xuống, lông mi hơi rũ, che đi cảm xúc trong đôi mắt sườn mặt vẫn dịu dàng như cũ nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy anh đang ấm Nhu thầm kinh hãi, sợ đến nỗi toát mồ hôi gì vừa xảy ra thế? Cô lại vừa nói cái quỷ gì vậy…Không thể nào mà, dạo này cô nói chuyện cẩn thận lắm mặt Trần Bạch Phồn đã cứng đờ cả rồi, An Nhu chưa kịp hỏi có phải anh không vui không thì anh lại ngẩng đầu lên, tỏ ra mệt mỏi xoa cằm, thầm suy nghĩ kế sách xem bước tiếp theo phải làm ra giả vờ đáng thương không được rồi, có khi cái vẻ mặt nhỏ xíu này cô cũng không chú ý tới được. Hơn nữa có chú ý tới thì có lẽ cô cũng không hiểu tại sao mình lại muốn giả vờ đáng thương mà nói thẳng ra có khi nào sẽ làm cô sợ tới mức về luôn Tứ Xuyên không bao giờ trở lại không…Trần Bạch Phồn còn đang suy nghĩ. Thì An Nhu đã lảng sang chuyện khác, cô hỏi anh “Anh xin nghỉ ở nhà làm gì thế?”Trần Bạch Phồn nghe thế thì đột nhiên nhớ tới việc An Nhu không thích Tín Thụ, anh ném túi vào thùng rác trước tòa nhà 12, vẻ mặt hơi bất đắc dĩ “Về nhà dọn dẹp phòng giúp em họ.”“…” An Nhu cau mày, cô nhịn không được bèn hỏi, “Sao anh lại phải dọn dẹp phòng giúp em họ chứ?”“Thằng bé bận, dù sao anh cũng nhàn mà.”An Nhu im lặng vài giây rồi ngước mắt nhìn anh “Anh có thể dẫn em ra sân bay không?”Trần Bạch Phồn được như ý bắt đầu giả vờ giả vịt “Cái gì cơ?”An Nhu vốn đang định bắt xe taxi đến sân bay bắt đầu nói dối “Em không muốn để xe ở gần chỗ sân bay lâu như thế, anh có thể lái xe về giúp em được không?”Trần Bạch Phồn nghiêng đầu nhìn vào mắt cô, khóe miệng anh cong lên.“Thế hả, được thôi.”*Hôm nay An Nhu phải dậy sớm nên cô vừa lên xe thắt dây an toàn xong đã bắt đầu buồn ngủ. An Nhu quay đầu nhìn Trần Bạch Phồn đang nghiêm túc lái xe, đột nhiên cảm thấy để anh lái xe mà cô lại ngủ gật thì không ổn nữa quãng đường từ Thủy Ngạn Hoa Thành đến sân bay cũng không gần, đi qua đi lại cũng phải mất tầm một Nhu nghĩ vậy thì lại bắt đầu hối hận cơn xúc động đột phát của khi anh được nghỉ ngơi mà lại phải làm tài xế cho cô, thà ở nhà dọn phòng cho em trai anh còn hơn. Có lẽ anh cũng ngại từ chối cô gian trong xe rất hẹp, bầu không khí lại yên lặng. An Nhu không kiềm được mà cứ nhìn sang phía anh, từ đây cô có thể nhìn thấy xương bàn tay của anh thật rõ ràng, ngón tay thon dài trắng nõn. Cô nuốt nước miếng, ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi lén lút duỗi tay bật radio lúc đèn đỏ, Trần Bạch phồn nghiêng đầu sang nhìn cô, anh hỏi nhỏ “Hay là em ngủ đi.”“Không cần đâu.” An Nhu không dám nhìn anh nữa, cô giả đò nghịch điện thoại, “Em không buồn ngủ.”Trần Bạch Phồn cũng không nói gì thoảng anh hơi liếc về phía cô thì dường như An Nhu vẫn đang nghịch điện thoại. Đến lúc anh ngoảnh đầu lại nhìn mới biết cô đã ngủ mất biết đôi tay đã đặt lên đùi từ lúc nào, bàn tay tuy khép hờ nhưng vẫn hơi cầm lấy điện nói không buồn ngủ Bạch Phồn lắc đầu cười sự di chuyển của xe làm đầu cô cũng lắc qua lắc lại. Tóc ngắn ngang vai cũng bởi vậy mà hơi rối, mũi nho nhỏ trông rất dễ thương, đôi môi hồng hồng mím chặt lại. Làn da dưới ánh sáng càng trắng đến khó tin, chỉ có miệng vết thương hơi làm hỏng đi mỹ cảm trên gương mặt mà vẫn đáng yêu quá đỏ lần này hơi lâu thì Bạch Phồn hồi thần, anh duỗi tay vặn radio nhỏ lại. Vài giây sau, anh có vẻ bực bội nên dứt khoát tắt luôn đài radio xe yên tĩnh trở tĩnh đến nỗi khiến anh có thể nghe rõ tiếng hít thở của An hơi thở này đến hơi thở khác như tiếng gió vọng vào tai anh, hơi ấm nóng khiến tai Trần Bạch Phồn đỏ liếm khóe miệng, bàn tay đặt trên vô lăng nắm lại thật chặt. Không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện biết bao giờ mới có thể hôn cô được hai mươi tám tuổi thì sao?*Trần Bạch Phồn ngừng xe ở bãi đỗ xe cạnh sân quên chưa hỏi mấy giờ An Nhu lên máy bay, sợ cô trễ giờ nên bối rối mấy giây mới quyết định gọi cô dậy. Trần Bạch Phồn nghiêng đầu ngắm khuôn mặt đang ngủ của An Nhu, anh nói khẽ “An Nhu.”An Nhu ngủ không sâu, cô vừa nghe thấy tiếng đã mở to mắt, trong đôi mắt mơ mơ màng màng phiếm một lớp nước mỏng. Vẻ mặt của cô rất ngốc, dường như còn chưa tỉnh hẳn nên hơi phồng má nhìn chằm chằm Trần Bạch Bạch Phồn bị cô nhìn tới mức lúng túng, anh nhịn không được bèn hỏi “Sao thế?”An Nhu lập tức hồi thần lại, cô vùi mặt vào áo lông cao cổ, giọng nói mềm mại rầu rĩ vang lên từ trong cổ áo “Ôi, em ngủ mất rồi.”“…”“Nói dối đó, thật ra em buồn ngủ lắm.”“…”Trần Bạch Phồn nhìn cô chằm chằm, ánh mắt anh rất nặng Nhu hơi liếc anh, bỗng dưng thấy hơi hoảng bèn nói “Nếu anh mệt thì lát nữa bắt xe taxi về nhé? Xe em bảo bạn tới lái về cũng được, sau đó em sẽ gửi tiền cho anh.”Xúc động muốn hôn An Nhu mười cái của Trần Bạch Phốn lập tức tan thành mây khói,đúng lúc cô lại nói ra chữ “bạn” một lần cùng là bạn nào thế hả? Phiền, thật là phiền không chịu nổi lại có thể toàn năng như thế trong lòng cô chứ?Anh hơi mím môi, từ từ nhìn xuống phía dưới rồi đột nhiên cúi đầu che phủ người An Nhu, nhìn cô bỗng dưng giật nảy thế thì tâm trạng của Trần Bạch Phồn cũng tốt hơn chút, anh duỗi tay cởi đai an toàn cho cô rồi hơi khàn giọng “Không có việc gì, xuống xe đi đã, đừng để lỡ mất giờ bay.”Vẻ mặt của An Nhu cứng lại, cô ồ lên một tiếng rồi ngoan ngoãn xuống Bạch Phồn dọn hành lí ở cốp xe ra giùm cô rồi đóng nó lại. An Nhu đứng cạnh anh vẫn vùi mặt vào trong áo, cô giơ tay ra định cầm lấy vali. Nhưng đúng lúc đó Trần Bạch Phồn cũng duỗi tay ra ý bảo cô để anh xách vali cho, trong lúc đó có lơ đãng chạm vào tay giác được sự ấm áp từ lòng bàn tay của đối phương, An Nhu lập tức rụt tay lại, cả người như đang bốc Bạch Phồn đột nhiên cảm thấy mỗi hành động hôm nay của mình đều thật là hoàn lại ở đây đã, lần sau gặp lại thì tiến thêm bước như không hề chú ý tới chuyện lúc này, dịu giọng nói “Đi thôi.”“À.” An Nhu sờ sờ mặt rồi chạy theo bước chân của cô thì Trần Bạch Phồn cũng đi chậm lại.*Trần Bạch Phồn cùng đi tới quầy đăng kí với An Nhu, sau đó lại đến cửa kiểm tra an Nhu nhận lấy hành lí của mình. Cô do dự vài giây, cuối cùng cũng có lá gan nhìn anh chằm chằm một lát rồi mới nghiêm túc nói lời cảm Trần Bạch Phồn không phản ứng gì thì An Nhu cũng không nói nữa, cô chào tạm biệt anh xong thì chuẩn bị tới cửa kiểm tra an ninh để xếp lúc đó, Trần Bạch Phồn gọi cô “An Nhu.”An Nhu quay đầu lại, đúng lúc chạm phải đôi mắt trong trẻo của anh.“Bao giờ thì em về?” Anh Nhu hơi khựng lại, cô vừa định nói là tháng tư thì đột nhiên nhớ tới lời của Ứng Thư Hà—— “Hai tháng đấy có khi nào anh chàng nha sĩ của cậu bị người ta cưa mất rồi không.”An Nhu thầm giật mình, lập tức sửa miệng “Tháng ba.”*Lúc An Nhu đến sân bay Tứ Xuyên là tầm 8 giờ tối. Cha mẹ An cùng nhau tới sân bay đón cô, vừa mới nhìn đã thấy miệng vết thương trên mặt đường về nhà An Nhu vẫn phải tìm đủ mọi cách để giải thích nguyên nhân cô bị thương cho họ nghe. Cô không muốn để cha mẹ lo lắng, cho rằng một mình cô ở Bạc Thành sẽ bị bắt đã sớm nghĩ kĩ lí do rồi, chỉ nói là mình sang nhà bạn chơi, lúc trêu mèo không cẩn thận bị cào An cũng không nói nhiều mà chỉ cau mày, lẩm bẩm cô chẳng biết chú ý gì cả. Sau đó hai mẹ con ngồi ở ghế sau trò An đang lái xe không nói gì, thỉnh thoảng nghe được nội dung câu chuyện của hai mẹ con thì sẽ cười ra quãng đường đều rất ấm áp.*Sau khi An Nhu về đến nhà thì không thèm sửa sang lại hành lí mà lập tức nhảy vào phòng tắm tắm rửa. Sau đó cô xuống dưới nhà ăn cơm tối mẹ An đã nấu sẵn rồi mới về phòng. Mãi đến lúc này mới nhớ ra mình vẫn còn để điện thoại trong túi Nhu cầm lên, mở khóa rồi đọc tin nhắn, chỉ có Ứng Thư Hà đã nhắn tin hỏi cô đã về Nhu lập tức nhắn lại Tới rồi Nhu Cậu đã sắp xếp hành lí xong chưa?Cô thoát ra khỏi khung chat với Ứng Thư Hà, do dự không biết có nên nói cho Trần Bạch Phồn biết là cô đã về đến nhà hay An Nhu còn đang gõ chữ thì người ở khung chat bên kia đã nhắn tin sang.—— Lỡ ngủ quên mất, lúc anh tỉnh cũng bằng này giờ rôi.—— Em về đến nhà chưa?An Nhu thấy hai câu này thì đột nhiên sửng sốt. Cô ôm chăn lăn một vòng trên cô lại cảm thấy như bọn họ đang yêu đương ấy anh phải chờ lâu nên An Nhu kìm chế xúc động muốn lăn thêm vòng nữa, cô đáp Em về như hơi lạnh lùng thì phải…An Nhu vội vàng nói thêm Em cũng không cầm điện thoại, lúc nãy còn đangg nói chuyện phiếm với mẹ Bạch Phồn Bạch Phồn Hôm nay em nghỉ ngơi sớm Bạch Phồn Ngủ giây sau, anh gửi cho cô một tin nhắn thoại rất ngắn, chỉ có một Nhu căng thẳng click nghe. Giọng của anh vừa lười biếng vừa lưu luyến, lại vương vấn chút ý lặp lại “Ngủ ngon.”Lập tức An Nhu chết máy, nhưng cô cũng lơ mơ gửi cho anh một dòng “Ngủ ngon”, sau đó thì ôm chăn nhắm mắt mười mấy phút cũng chưa ngủ nhịn không được bèn bật điện thoại lên, không ngừng replay tin nhắn thoại ngon ngủ ngon ngủ ngon ngủ ngon…An Nhu càng nghe càng tỉnh, cô lắc đầu thật mạnh rồi kiên quyết thoát khỏi click mở Weibo ra xem lung tung, bấm vào tin hot nhất trong ngày, chưa gì đã thấy bài post giữa trưa của Tín Thụ. Vu Cốc Cốc Tò mò không biết là thay đổi thế nào? Giống phân liệt thành một nhân cách hoàn toàn mới để yêu đương không? Có vẻ lãng mạn nhỉ. // Tín Thụ Một người đàn ông thích một người phụ nữ thì trong một đêm như biến thành người khác vậy, xin hỏi đây có phải chứng bệnh tâm thần phân liệt không?An Nhu nhướng mày, sau đó cô bèn bấm vào Weibo của Tín Thụ nhìn thoáng đến chuyện hôm nay nhờ Tín Thụ cô mới có gan chó nhờ Trần Bạch Phồn dẫn đi sân bay nên đột nhiên cảm thấy thân thiện với cậu ta đến mở bảng vẽ ra rồi nhanh nhẹn vẽ một thân cây, bên cạnh là chiếc cưa đang được giơ cạnh là dòng chữ Độc thân chứ gì?An Nhu vui sướng bình luận tấm ảnh này. Sau khi bình luận thành công thì cô mở lịch sử chat với Trần Bạch Phồn ra nhìn trong chốc phút sau, An Nhu ngáp dài rồi xem thông báo mới. Thông báo gần đây nhất là vào ba phút trước. Tín Thụ vừa follow Nhu “…” Người này đột nhiên follow cô làm gì?Cô post cái comment này là để châm biếm cậu ta đó… Sao lại follow cô?A a a trời ơi cô có nên follow lại không đây, không muốn thế chút nào!An Nhu do dự vài giây, đột nhiên nhớ câu “đừng bắt chuyện” mà Trần Bạch Phồn đã từng nói, thế là cô quyết định giả vờ như không thấy.*Hôm sau là ngày giao thừa. Buổi tối sau khi ăn xong bữa cơm tất niên thì An Nhu sẽ ngồi sô pha xem xuân vãn cùng cha mẹCô búi hết tóc lên, để lộ vầng trán bóng loáng. An Nhu vừa ôm gối vừa vắt hết óc tự hỏi không biết phải nhắn tin chúc mừng năm mới với Trần Bạch Phồn thế nào không muốn để anh cảm thấy là cô nhắn một tin y như nhau rồi gửi cho hàng loạt người, nhưng cũng không muốn tỏ ra quá cố ý. An Nhu bối rối một lúc lâu cũng chỉ gửi cho anh bảy chữ.—— Trần Bạch Phồn, chúc mừng năm mới nhắn được mấy phút thì anh đã gọi điện thoại Nhu vội vàng che loa điện thoại đi, cô hơi chột dạ nhìn cha mẹ, sau đó bèn đứng dậy về phòng rồi vội vàng nghe Trần Bạch Phồn dường như rất ồn ào, An Nhu có thể nghe thấy anh dùng tiếng địa phương nói mấy câu với người bên cạnh, giọng anh vương vấn ý cười, còn thấp thoáng đâu đó tiếng nói cười vui vẻ của trẻ giây sau, dường như anh đi ra nơi khác nên đầu dây bên kia trở lên yên ắng hơn hẳn. Đột nhiên An Nhu cảm thấy mình đang ở rất gần anh, cô hơi căng thẳng, chủ động hỏi “Anh còn đang ăn cơm à?”“Không.” Anh nói không khí lại im ắng như Nhu đột nhiên cảm thấy hơi ủ rũ, cô thấy mình thật là nhạt nhẽo, thậm chí còn không biết tìm chuyện để nói nữa. Có khi nào anh thấy nói chuyện phiếm với cô chán quá nên đang nghĩ cách kết thúc cuộc trò chuyện không…Bên tai cô là tiếng hít thở thật nhẹ, thật nhẹ của Bạch Phồn phá vỡ bầu không khí yên lặng này, giọng anh rất nhạt “An Nhu, năm nay em hai mươi ba à?”An Nhu ngớ người ta, cô ngơ ngác đáp “Đúng thế.”Sao đột nhiên lại hỏi tuổi cô…“Anh đã hai mươi bảy rồi.”“… Em biết chứ, sao thế?”“Không có gì.” Anh khẽ cười, tiếng cười vang lên qua điện thoại có chút từ tình và cưng trạng của anh có vẻ khá tốt đẹp “An Nhu, chúc mừng năm mới.”*Mùng bảy Tết vừa qua cũng là lúc kỳ nghỉ của cha mẹ An kết thúc, họ phải bắt đầu đi ngày An Nhu vẫn cứ chết dí ở nhà như cũ, hoặc là tự giam mình trong phòng vẽ tranh, hoặc là ra phòng khách xem TV, nếu không thì nằm trên giường nghịch điện thoại, đôi khi sẽ tán gẫu vài câu với Trần Bạch sống cũng chẳng khác lúc cô ở Bạc Thành là bao, nhưng An Nhu lại cảm thấy cô quạnh hơn hẳn. Sau một tháng suy sụp, cuối cùng cô cũng tự phấn chấn tinh thần, bật laptop lên bắt đầu phác cô mới vẽ được vài nét đã ngừng Nhu lại cầm lấy điện thoại, cô do dự vài giây, cuối cùng cũng nhịn mà không nhắn tin cho Trần Bạch 8 Trần Bạch Phồn mới phải đi làm, nhưng bởi vì năm ngoái xin nghỉ nên hai tuần liên tiếp anh đều không được nghỉ này nào. Hôm nay là ngày nghỉ đầu tiên sau hai tuần bận rộn của anh. Bây giờ mới là 9h30, có khi anh còn chưa dậy nhất là đừng làm phiền lát nữa Bạch Phồn – người đã rời giường từ 8 giờ nhưng chờ đến tận 11 giờ vẫn chưa thấy An Nhu nhắn tin cho mình – hiện đang buồn phiền đến nghẹt chỉ có thể tìm tới Hà Tín Gia để tâm sự.“Vô cùng bực bội luôn ấy,” Trần Bạch Phồn u oán nhìn điện thoại, “Hôm trước anh nói với An Nhu là hôm nay anh được nghỉ, hình như cô ấy không nhớ hay sao ấy.”Hà Tín Gia để laptop lên đùi điên cuồng gõ chữ “Cô ấy rảnh quá hay sao mà phải nhớ hôm nào anh được nghỉ nữa cơ.”Trần Bạch Phồn dường như không nghe thấy lời cậu nói “Bình thường 8 giờ anh nhắn tin cho cô ấy thì 9 giờ An Nhu sẽ trả lời, hôm nay 11 giờ rồi mà cô ấy vẫn chưa nhắn cho anh.”“…”“Đã hai tiếng rồi.”“…”“Em nói xem sao cô ấy lại không nhắn tin với anh chứ? Mỗi ngày anh đều kiên trì nhắn tin cho cô ấy lúc 8 giờ, đã một tháng rồi, chẳng lẽ cô ấy còn chưa quen tán gẫu với anh mỗi ngày à?”Hà Tín Gia có vẻ hứng thú với chuyện này “Bình thường hai người nói chuyện gì thế?”Trần Bạch Phồn nghiêm túc trả lời “Mỗi ngày đều chào buổi sáng và chúc ngủ ngon, đôi khi sẽ hỏi xem cô ấy đang làm gì, sau đó anh sẽ kể cho cô ấy biết việc anh đang làm.”“Thế thôi á?”Trần Bạch Phồn gãi gãi đầu, anh có vẻ hơi bực “Anh sợ cô ấy chê anh phiền phức.”Hà Tín Gia dừng tay, cậu gập máy tính lại rồi nghiêm túc phân tích “Có lẽ là đang chê anh thật.”Trần Bạch Phồn nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà cứ tiếp tục nói “Còn 12 ngày nữa sẽ đến tháng 3, nghĩa là còn 12 ngày nữa là cô ấy sẽ về.”“…” Hà Tín Gia chỉ là cây trút tâm sự không hề mở phút sau, Trần Bạch Phồn lại tiếp tục tán dóc với Hà Tín Gia “Anh cảm thấy cô ấy cũng thích anh, hôm đó cô ấy còn khen anh nữa.”“…” Hãy coi cậu là không khí đi.“Hôm đó cô ấy khen anh là một bác sĩ đức độ cao thượng.”Hà Tín Gia nghe thế thì không nhịn nổi nữa “Cái này có khác gì khen anh là người tốt không? Có khi cô ấy không tìm thấy điểm nào để khen nữa thì có.”Chứ sao lại có kiểu khen ngợi thế được?Trần Bạch Phồn nghe cậu nói vậy thì lạnh lùng hỏi “Em muốn nói gì hả?”“Để em phân tích cho,” Hà Tín Gia gõ gõ tay lên laptop, “Bề ngoài của anh tạm được, dáng người tạm được, nghề nghiệp không đến nỗi nào, tính cách có lẽ cũng không tệ lắm.”Trần Bạch Phồn – có lòng tự tin vào bản thân level max – bình tĩnh nhìn cậu.“Nếu mà mãi người ta không nhiệt tình với anh thì chỉ có hai nguyên nhân thôi, một là chê anh nghèo, hai là đã có bạn trai.”Trần Bạch Phồn lập tức phủ nhận “Chắc chắn là cô ấy chưa có bạn trai.”“Anh nói cái này nghe vô lý quá.” Hà Tín Gia tuy là tác giả ngôn tình nổi tiếng nhưng thực tế vẫn là trạch nam chưa yêu đương lần nào, cậu gãi đầu, “Anh nói xem, An Nhu xinh đẹp đáng yêu như thế, chưa kể nhà còn giàu nữa, sao lại không có bạn trai được?”“Đúng nhỉ, sao lại chưa có bạn trai.” Trần Bạch Phồn lẩm bẩm suy Tín Gia nhướng mày, cậu nói tiếp “Thế thì chỉ còn lí do…”Trần Bạch Phồn ngồi cạnh ngắt lời cậu “Có lẽ cô ấy đang đợi anh.”Hà Tín Gia không thể hiểu được cái sự vô sỉ này của anh ở đâu ra, cậu ngớ người hỏi “… Đợi anh gì cơ?”“Anh quen cô ấy từ nhỏ.”“…”“Hồi nhỏ cô ấy rất thích anh.”“…”Tác giả có lời muốn nóiHà Tín Gia Anh, anh đang nghiêm túc đấy à?
Đầu tháng 1, thời điểm khí trời lạnh ngô đồng bên đường đã rụng sạch lá, trên cành cây đầy tuyết khiến nó trĩu xuống. Tuyết trắng phủ kín đường, hằn lên những vết xe đi Nhu đi ra từ tiệm thuốc, cô kéo chiếc cổ áo rộng thùng thình lên cao hơn một chút rồi quay người băng qua đường lớn, đi vào khu chung cư Thủy Ngạn Hoa hộ này là quà thành niên cha An tặng cô bốn năm trước khi cô đậu đại học. Chủ yếu là ông lo cô con gái vốn đã được nuông chiều từ bé không chịu nổi chỗ ở trong trường đại học. Chẳng qua An Nhu lười bôn ba giữa trường học và nhà nên quyết định ở luôn trong khi tốt nghiệp An Nhu không về nhà mà tiếp tục ở lại Bạc thành. Cũng bởi vậy mà cuối cùng cô cũng nhớ tới căn phòng bị cô bỏ quên tận bốn năm về của nhà, An Nhu ném đồ lên bàn trà rồi lấy thuốc mới mua ra. Cô sụt sịt uống thuốc bằng nước ấm rồi về phòng ngủ đến trưa.*Lúc cô tỉnh lại thì trời đã tối đen như kéo mành ra, nơi nơi rực rỡ ánh đèn tạo thành một nguồn sáng duy Nhu cảm thấy cổ họng cô vừa khô vừa khó chịu, nuốt nước miếng đã đau rồi. Cô ho lên sù sụ, đầu óc quay cuồng, đi ra phòng khách uống tận mấy ngụm Nhu ôm khuôn mặt đang nóng bừng của mình rồi cầm điện thoại nhìn thoáng phòng tối như mực, ánh sáng từ điện thoại phản ra làm cô hơi chói mắtỨng Thư Hà nhắn cho cô mấy tin trên wechat.—— Nhu Nhu, tớ sâu răng oa oa oa oa đau quá.—— hình như bị nhiễm trùng luôn Nhu lập tức bỏ suy nghĩ gọi cô ấy đến bệnh viện với bình tĩnh nhắn lại Mai tớ đến chỗ nha sĩ với Thư Hà Để tớ gọi điện báo trước đã, là cái phòng khám gần khu nhà cậu mơ mơ màng màng trả lời cô ấy một chữ “ừ”, ngơ ngác một lúc mới lại lấy thuốc ra uống rồi ôm chăn lông, nằm cuộn tròn trên sô pha ngủ nghĩ, mình hơi nhớ nhà rồi.*Hôm sau, An Nhu đỡ sốt hơn hẳn. Sắc mặt cô vẫn tái nhợt như cũ, chân tay cũng hơi bủn tùy ý trang điểm rồi ra Thư Hà đã đến dưới lầu khu chung cư của cô, hiện tại đang đứng trước cửa chung cư chờ An Nhu. Cô ấy thấy An Nhu có vẻ mệt thì hơi sửng sốt “Cậu không thoải mái hả?”An Nhu khàn giọng, cô đáp bừa “Hôm qua đi ngủ hơi muộn.”Ứng Thư Hà không tin bèn giơ tay sờ trán cô “Có phải cậu sốt rồi không?”“Đâu có.” An Nhu nhìn chằm chằm khuôn mặt sưng vù lên của cô ấy, hơi mất kiên nhẫn, “Nhanh lên đi, cậu đau răng cơ mà?”Thấy cô không khác gì với lúc bình thường cả nên Ứng Thư Hà cho rằng cô chỉ đang không vui thôi bèn không nói gì khám răng nằm ở phía đối diện với khu chung người băng qua cửa phòng khám là tấm biển có sáu chữ “Phòng khám nha khoa Ôn Sinh” được viết bằng chữ Khải trông rất khí người đi vào, cánh cửa pha lê tự động mở ra. Bọn họ nhìn thẳng thì thấy quầy đón tiếp bệnh nhân ở phía trước, mùi oxy già xộc thẳng vào mũi, bên cạnh là vài chiếc sô pha màu xám có tốp năm tốp ba người người đi đến quầy tiếp đón bệnh nàng y tá đứng ở quầy ngẩng đầu lên, dịu dàng cười “Xin chào, chị có hẹn khám trước không ạ?”Ứng Thư Hà “Tôi có hẹn với bác sĩ Hà.”Cô nàng y tá hỏi tên cô xong bèn gõ máy tính để tìm gì đó, sau đấy cô ấy chỉ về phía sô pha “Vậy phiền chị ra kia ngồi chờ chút ạ.”Ứng Thư Hà nói “Cảm ơn” rồi ra chỗ sô pha cùng với An Nhu. Cô chống tay lên huyệt Thái Dương nhắm mắt nghỉ ngơi. Ứng Thư Hà ngồi cạnh nhìn cô chằm chằm hồi lâu vẫn cảm thấy cô có vấn đề ở đâu đến giọng nói khàn khàn và sắc mặt tái nhợt của cô thì giật mình bừng tỉnh.“Sao cậu khó chịu mà không nói gì với tớ?”“Tớ không sao mà.”“Chút nữa đi bệnh viện.”“Tớ không…” An Nhu cau mày mở mắt ra, nhưng thấy cô ấy có vẻ không vui bèn lập tức đổi giọng, “Rồi, đi thì đi.”Không lâu sau, có một y tá đi tới dẫn các cô vào phòng sĩ Hà là một người đàn ông trung niên, vì ông đeo khẩu trang nên không nhìn rõ toàn mặt, tuy vậy trông rất dễ thân. Ứng Thư Hà tự giác ra nằm ở ghế nha khoa chờ bác sĩ khám. Bác sĩ Hà bật đèn lên rồi cẩn thận kiểm tra hàm răng cho cô ấy, sau đó còn chụp hình lại cặn của Ứng Thư Hà đã sâu đến dây thần kinh răng làm tủy răng nhiễm trùng, bởi thế nên mới bị đau đớn kịch sĩ Hà chiếu hình hàm răng của cô lên màn hình lớn, ông thong thả ung dung giải thích tình huống hàm răng của cô ấy cho Ứng Thư Hà nghe “Răng của cô đã sâu lắm rồi, bây giờ tốt nhất là mình nên…”Báo giá xong, bác sĩ chuẩn bị trị Thư Hà nhìn thoáng qua An Nhu đứng bên cạnh, cô nói nhỏ “Cậu ra ngoài chờ tớ đi, đừng đứng nữa.”An Nhu gật gật đầu, cô chưa nói gì mà vẫn đứng yên năm phút tiêm thuốc tê, bác sĩ Hà hỏi “Cô thấy tê chưa?”Ứng Thư Hà dừng một lát rồi ừ một tiếng để trả cô ấy đã ngấm thuốc tê, An Nhu mới bước ra khỏi phòng đến chỗ ghế sô pha lúc trước, đúng lúc cô đi ngang qua một phòng khám bên trong mở, hơi liếc mắt là đã nhìn thấy cảnh tượng bên Nhu dừng bước, không hiểu sao lại nghiêng đầu nhìn vào một người đàn ông rất cao đứng bên ghế nha khoa, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt anh. Làn da trắng nõn như đang tỏa đeo khẩu trang y tế màu lam nhạt, lộ ra sống mũi thẳng, đôi mắt hơi cụp xuống. Nhìn từ góc độ này thì đôi mắt hẹp dài của anh hơi xếch lên, trông rất quyến rũ. Trong con ngươi như ánh lên những vụn sáng, vừa lấp lánh vừa dịu blouse trắng vừa người làm anh trông càng thêm điềm đạm hờ hững. Anh hơi khom lưng, vạt áo khe khẽ đung đưa làm lộ ra áo lông màu xanh xám ở bên trong. Sau đó anh cúi đầu xuống, cầm dụng cụ y tế cẩn thận khám răng cho bệnh Nhu không thể hiểu nổi phản ứng này của mình. Cô nhìn ra chỗ khác, hơi nhún cô đang định đi về quầy tiếp đón bệnh nhân thì nghe thấy giọng anh. Giọng nói khàn khàn hơi lười biếng lại như đang an ủi.“Đừng sợ.”Giọng điệu dịu dàng như nước. Trong chớp mắt đã bao phủ lấy cả người An giống như khi cô đột nhiên dừng chân ấy ——Hoàn toàn không có sức để trốn thoát.*Thấy anh định bước tới đằng này, An Nhu lập tức lùi hai bước trở về. Nơi trung tâm trái tim như vang lên một giọng nói làm tim cô chao đảo. Đầu cô vốn đã nóng, nay lại càng thêm quay luống cuống bước nhanh về phòng khám của Ứng Thư Hà.… Cái quỷ gì chạy làm gì chứ? Sao cô lại phải chạy?Hơn nữa sao lại chạy về đây không Nhu bực bội gãi gãi đầu, cô không đi ra ngoài nữa mà ngơ ngẩn đứng đóMột hồi lâu sau, âm thanh ken két ngừng lại. Bác sĩ Hà bôi thuốc rồi dùng oxy hóa kẽm hàm răng, ông dịu giọng “Được rồi đấy, trong vòng ba tiếng tới cô đừng ăn gì, chắc lúc ấy thuốc tê cũng hết tác dụng thôi. Với lại mấy ngày nay nhớ đừng nhai vào chỗ này, phải ăn đồ nhạt chút nhé. Ngày 13 cô nhớ tới khám lại, hôm đó chúng ta sẽ nhổ nốt thần kinh răng.”Ứng Thư Hà gật gật đầu, cô nhận lấy đơn thuốc bác sĩ đưa rồi cảm ơn Thư Hà đi tới trước mặt An Nhu, cô ấy quơ quơ tay trước mặt cô, lúng búng nói “Đi thôi.”Lúc An Nhu hồi thần thì Ứng Thư Hà đã ra khỏi phòng, cô vội vàng theo sau. Mới vừa đi ra cửa thì thấy có một đôi giày màu trắng xuất hiện trước mắt nhân của đôi giày đó hơi dịch sang một bên, hình như là để nhường chỗ cho hai người đi Nhu hơi ngừng thở, cô mím môi gãi gãi góc này có thể nhìn thấy áo blouse dài đến đầu gối, vì người đó đang di chuyển nên vạt áo cũng đung đưa trắng tinh khiết đến chói Thư Hà đi trước thấy An Nhu không đuổi kịp bèn quay đầu nhìn thoáng qua rồi giục cô “Nhu Nhu, mau đi thôi.”An Nhu cứ như không nghe thấy, cô liếm liếm khóe miệng rồi ngẩng đầu lên. Quả nhiên cô chạm phải cặp mắt là một đôi mắt rất đẹp, màu đen thâm trầm nhưng lại sáng lấp lánh. Như một mặt hồ sâu thẳm chứa đầy gian như ngừng lại vài Nhu kiềm chế sự căng thẳng trong lòng, cứ thế nhìn anh chằm chằm. Khuôn mặt cô lạnh lùng không chút cảm xúc, chỉ có đôi lông mày đẹp hơi cau mắt hơi xếch lên, trông có vẻ không vui.“Ai bảo anh tránh hả, tự tôi không đi được à?”Người trước mặt cô bị khẩu trang che mặt nửa khuôn mặt. Nhưng An Nhu vẫn nhìn thấy sự sửng sốt trong giây lát trên ánh mắt Nhu lấy lại bình tĩnh, không chờ anh nói gì đã đi về phía Ứng Thư Hà. Chưa đi được mấy bước cô lại quay vào, đứng trước mặt anh, mặt vẫn không đổi sắc mà ung dung nói “Xin lỗi, thái độ vừa rồi của tôi không được tốt cho lắm.”“…”Sau khi nói xong, An Nhu thoáng lui về phía sau một bước, lại hơi dừng đó cô lại quay lại thành khẩn cúi người chào anh mới quay người đi về phía của Ứng Thư Hà. Ứng Thư Hà đang đứng yên tại chỗ bị cô lôi đi xềnh xệch.“Cậu…” Ứng Thư Hà quay đầu lại nhìn thoáng qua người đứng phía chàng nha sĩ kia vẫn còn đứng ở chỗ cũ, đang bình thản nhìn chằm chằm về phía bên này. Vài giây sau, cằm anh hơi nâng lên tựa đang cười, sau đó nhanh chóng bước vào phòng editor Mình không thể đảm bảo tiến độ của bộ này được nhưng sẽ cố gắng chăm chỉ nhất có thể, mong mọi người ủng hộ nhé ~
Thức ăn chăn nuôi Các giải pháp cho sản xuất thức ăn chăn nuôi bền vững Các giải pháp thức ăn chăn nuôi của chúng tôi giúp bạn sản xuất được các sản phẩm thức ăn chăn nuôi chất lượng hàng đầu, sử dụng tiết kiệm năng lượng và nguyên liệu thô. Với vị thế là một đối tác công nghệ có kinh nghiệm lâu dài lĩnh vực này, chúng tôi hỗ trợ bạn trong mọi khía cạnh sản xuất thức ăn chăn nuôi. Thức ăn chăn nuôi Các giải pháp cho sản xuất thức ăn chăn nuôi bền vững Các giải pháp thức ăn chăn nuôi của chúng tôi giúp bạn sản xuất được các sản phẩm thức ăn chăn nuôi chất lượng hàng đầu, sử dụng tiết kiệm năng lượng và nguyên liệu thô. Với vị thế là một đối tác công nghệ có kinh nghiệm lâu dài lĩnh vực này, chúng tôi hỗ trợ bạn trong mọi khía cạnh sản xuất thức ăn chăn nuôi. Chúng tôi hợp tác chặt chẽ để giúp bạn luôn là người đi đầu. Các giải pháp của chúng tôi kèm theo một thiết kế mô-đun để bạn có thể tùy chỉnh ăn khớp với quy trình sản xuất của bạn. Chúng tôi cũng cung cấp các dịch vụ, bảo trì, sửa chữa, tự động hóa, hỗ trợ công nghệ và đào tạo. Tất cả các dịch vụ này được thiết kế để đem đến các sản phẩm chất lượng cao cũng như các quy trình sản xuất tiết kiệm chi phí. Các nhà máy và các trang thiết bị của chúng tôi đáp ứng được các tiêu chuẩn vệ sinh nghiêm ngặt nhất. + Quy trình Bühler Hiệu quả trong từng khâu sản xuất Các lợi thế trong ngành của chúng tôi Chất lượng vượt trội thông qua các giải pháp hiện đại, phù hợp Chúng tôi hợp tác với bạn và đội ngũ của bạn để tìm ra các vấn đề cốt lõi ảnh hưởng tới chất lượng thức ăn, hiệu quả nhà máy và khả năng sinh lời. Dựa vào đó và cùng với nhiều năm kinh nghiệm của mình, chúng tôi tạo ra các giải pháp phù hợp với từng yêu cầu của khách hàng trong sản xuất thức ăn chăn nuôi. Thức ăn chăn nuôi an toàn cho vật nuôi khỏe mạnh An toàn vệ sinh và thực phẩm là những mối quan tâm thiết yếu của ngành công nghiệp sản xuất thức ăn chăn nuôi. Do đó, chúng tôi đã thiết kế các trang thiết bị với tiêu chuẩn vệ sinh cao, kết hợp với các khâu tiêu diệt mầm bệnh. Điều này có thể loại trừ nguy cơ nhiễm độc tố và nhiễm khuẩn từ quy trình sản xuất. Chúng tôi hợp tác với bạn Chúng tôi hợp tác chặt chẽ với bạn và là đối tác của bạn ở bất kỳ đâu trên thế giới. Sự hỗ trợ của chúng tôi bao gồm mọi lĩnh vực, từ dịch vụ và bảo trì tới đào tạo và còn nhiều hơn thế nữa. Chất lượng vượt trội thông qua các giải pháp hiện đại, phù hợp Chúng tôi hợp tác với bạn và đội ngũ của bạn để tìm ra các vấn đề cốt lõi ảnh hưởng tới chất lượng thức ăn, hiệu quả nhà máy và khả năng sinh lời. Dựa vào đó và cùng với nhiều năm kinh nghiệm của mình, chúng tôi tạo ra các giải pháp phù hợp với từng yêu cầu của khách hàng trong sản xuất thức ăn chăn nuôi. Thức ăn chăn nuôi an toàn cho vật nuôi khỏe mạnh An toàn vệ sinh và thực phẩm là những mối quan tâm thiết yếu của ngành công nghiệp sản xuất thức ăn chăn nuôi. Do đó, chúng tôi đã thiết kế các trang thiết bị với tiêu chuẩn vệ sinh cao, kết hợp với các khâu tiêu diệt mầm bệnh. Điều này có thể loại trừ nguy cơ nhiễm độc tố và nhiễm khuẩn từ quy trình sản xuất. Chúng tôi hợp tác với bạn Chúng tôi hợp tác chặt chẽ với bạn và là đối tác của bạn ở bất kỳ đâu trên thế giới. Sự hỗ trợ của chúng tôi bao gồm mọi lĩnh vực, từ dịch vụ và bảo trì tới đào tạo và còn nhiều hơn thế nữa. Các dịch vụ và đào tạo Các dịch vụ và đào tạo của chúng tôi được thiết kế nhằm giúp bạn có được cập nhật mới nhất về các sản phẩm và công nghệ, mang lại cho bạn sự tự tin cũng như kinh nghiệm mà bạn đang mong muốn. Cảm ơn. Tin nhắn của bạn đã được gửi đi.
Contents1 Giới thiệu Truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn2 Danh sách chương3 Trọn bộ Truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn “cập nhật ngày 13/06/2023“ Trọn bộ Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn Full tập được cập nhật mới nhất ngày 13/06/2023 tại đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Giới thiệu Truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn 🔰 Tên Truyện ⭐ Truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn Full 🔰 Trạng thái ⭐ Hoàn thành 🔰 Ngày cập nhật ⭐ 13/06/2023 🔰 Số tập ⭐ Trọn bộ – Full Bộ 🔰 Đánh giá ⭐ 🔰 Người đăng ⭐ – TruyenFull Tên khác Cưng chiều anh nữa Tỷ tỷ Tâm Tít Tắp ~ người đẹp Chân Niệm 2+3 ~ chương 51c + 4PN Đặt pass 9c cuối.Editor 4702iThể loại Ngọt sủng, đáng yêu, sạch, nhẹ Họa sĩ chân chó đáng yêu x Bác sĩ dính người. Lần đầu tiên nhìn thấy anh, An Nhu đã hiểu thế nào là nhất kiến chung tình. Nhìn thân hình anh khoác áo blouse trắng dưới ánh đèn, vạt áo hơi hơi lay động theo từng cử chỉ, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng, vừa lấp lánh vừa dịu dàng. Âm thanh biếng nhác, từ tính… Trong giây phút đó, An Nhu cảm giác tim đập rộn ràng, mọi ảo tưởng tương lai của cô chính là anh ta. Nhưng cô tuyệt đối không thể ngờ rằng,Anh lúc bình thường hoàn toàn khác hắn khi mặc áo blouse —— “Hôm nay em không tới gặp anh.” “Anh lại phải ăn cơm trưa một mình.” “Sao em lại không tới gặp anh?” “Có phải em hết yêu anh rồi không?????” An Nhu “…” Lời editor Đây là một câu chuyện dễ thương, bình dị, không cẩu huyết, có lẽ chục chương đầu các bạn sẽ bảo nữ chính mau nhặt giá lên, thì những chương về sau, cái mà bạn cần phải quan tâm có khi là liêm sỉ của nam chính đấy… Danh sách chương Chương 1 Đừng sợ Chương 2 Tôi không phải ăn vạ Chương 3 Anh chàng dịu dàng Chương 4 Lần sau tôi còn tìm anh để tẩy răng Chương 5 Nàng công chúa duy nhất của anh Chương 6 Họa sĩ này xấu tính thế Chương 7 Vậy là cô đang hỏi tôi à? Chương 8 Nhổ răng khôn Chương 9 Em không nhớ anh à? Chương 10 Em ở tầng nào vậy? Chương 11 Lại nói dối Chương 12 Anh mua cho em này Chương 13 Người này sao bám dai như đỉa vậy? Chương 14 Bất an Chương 15 Cô thế này siêu đáng yêu Chương 16 Đừng khiến cô ấy sợ Chương 17 Anh đã hai mươi bảy rồi Chương 18 Hôm nay được nghỉ Chương 19 Người khác đều có vợ uống cùng Chương 20 Cũng sẽ biết Chương 21 Tôi phải dùng tay rồi Chương 22 Giống như khi còn nhỏ Chương 23 Tao đánh chết mày luôn Chương 24 Vì thích em Chương 25 Phồn Phồn trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt Chương 26 Em mau thò tay ra đi Chương 27 Giỏi thế ư Chương 28 Thế không công bằng Chương 29 Nhìn lén ai Chương 30 Tiều tụy Chương 31 Thật là dối trá Chương 32 Vui Chương 33 Vậy để anh uống một ngụm Chương 34 Nhuộm đầu đôi Chương 35 Có mười giây Chương 36 Ngồi xổm xuống Chương 37 Dễ lấy vợ Chương 38 Mới có hai lần Chương 39 Bạn gái anh chỉ trông mặt mà bắt hình dong Chương 40 Vì bạn trai phiền quá Chương 41 Ngứa đòn Chương 42 Vui thật Chương 43 Em muốn ở đâu? Chương 44 Hai người họ Chương 45 Chín cuộc Chương 46 Mất cả chì lẫn chài Chương 47 Chiến đấu Chương 48 Nhớ em Chương 49 Quà của em Chương 50 Có phải em hết yêu anh rồi không????? Trọn bộ Truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn “cập nhật ngày 13/06/2023“ ⭐Chương 1 1 ⭐Chương 2 2 ⭐Chương 3 3 ⭐Chương 4 4 ⭐Chương 5 5 ⭐Chương 6 6 ⭐Chương 7 7 ⭐Chương 8 8 ⭐Chương 9 9 ⭐Chương 10 10 ⭐Chương 11 11 ⭐Chương 12 12 ⭐Chương 13 13 ⭐Chương 14 14 ⭐Chương 15 15 ⭐Chương 16 16 ⭐Chương 17 17 ⭐Chương 18 18 ⭐Chương 19 19 ⭐Chương 20 20 ⭐Chương 21 21 ⭐Chương 22 22 ⭐Chương 23 23 ⭐Chương 24 24 ⭐Chương 25 25 ⭐Chương 26 26 ⭐Chương 27 27 ⭐Chương 28 28 ⭐Chương 29 29 ⭐Chương 30 30 ⭐Chương 31 31 ⭐Chương 32 32 ⭐Chương 33 33 ⭐Chương 34 34 ⭐Chương 35 35 ⭐Chương 36 36 ⭐Chương 37 37 ⭐Chương 38 38 ⭐Chương 39 39 ⭐Chương 40 40 ⭐Chương 41 41 ⭐Chương 42 42 ⭐Chương 43 43 ⭐Chương 44 44 ⭐Chương 45 45 ⭐Chương 46 46 ⭐Chương 47 47 ⭐Chương 48 48 ⭐Chương 49 49 ⭐Chương 50 50 ⭐Chương 51 51 ⭐Chương 52 52 ⭐Chương 53 53 ⭐Chương 54 54 ⭐Chương 55 55 ⭐Chương 56 56 ⭐Chương 57 57 ⭐Chương 58 58 ⭐Chương 59 59 ⭐Chương 60 60 ⭐Chương 61 61 ⭐Chương 62 62 ⭐Chương 63 63 ⭐Chương 64 64 ⭐Chương 65 65 ⭐Chương 66 66 ⭐Chương 67 67 ⭐Chương 68 68 ⭐Chương 69 69 ⭐Chương 70 70 ⭐Chương 71 71 ⭐Chương 72 72 ⭐Chương 73 73 ⭐Chương 74 74 ⭐Chương 75 75 ⭐Chương 76 76 ⭐Chương 77 77 ⭐Chương 78 78 ⭐Chương 79 79 ⭐Chương 80 80 ⭐Chương 81 81 ⭐Chương 82 82 ⭐Chương 83 83 ⭐Chương 84 84 ⭐Chương 85 85 ⭐Chương 86 86 ⭐Chương 87 87 ⭐Chương 88 88 ⭐Chương 89 89 ⭐Chương 90 90 ⭐Chương 91 91 ⭐Chương 92 92 ⭐Chương 93 93 ⭐Chương 94 94 ⭐Chương 95 95 ⭐Chương 96 96 ⭐Chương 97 97 ⭐Chương 98 98 ⭐Chương 99 99 ⭐ĐANG CẬP NHẬT⭐ Đọc truyện online, đọc truyện chữ, truyện hay, truyện full. Truyện Full luôn tổng hợp và cập nhật các chương truyện một cách nhanh nhất. Trang đọc truyện online hàng đầu Việt Nam với nhiều truyện hay chọn lọc và hầu hết các truyện đã full dành cho bạn đọc yêu thích, website hỗ trợ đọc tốt . Danh sách những truyện full đã hoàn thành hay nhất hiện nay với sự đa dạng về thể loại, chọn lọc về nội dung, liên tục cập nhật truyện full mới cho độc giả. Leave a comment
Cùng đọc truyện Thức Ăn Trong Nồi, Em Trong Chăn của tác giả Trúc Dĩ tại Trùm Truyện. Mong bạn có một trải nghiệm tốt tại khác Cưng chiều anh nữa Tỷ tỷ Tâm Tít Tắp ~ người đẹp Chân Niệm 2+3 ~ chương 51c + 4PN Đặt pass 9c cuối.Editor 4702iThể loại Ngọt sủng, đáng yêu, sạch, nhẹ Họa sĩ chân chó đáng yêu x Bác sĩ dính đầu tiên nhìn thấy anh, An Nhu đã hiểu thế nào là nhất kiến chung tình. Nhìn thân hình anh khoác áo blouse trắng dưới ánh đèn, vạt áo hơi hơi lay động theo từng cử chỉ, đôi mắt đào hoa khẽ nhướng, vừa lấp lánh vừa dịu dàng. Âm thanh biếng nhác, từ tính...Trong giây phút đó, An Nhu cảm giác tim đập rộn ràng, mọi ảo tưởng tương lai của cô chính là anh cô tuyệt đối không thể ngờ rằng,Anh lúc bình thường hoàn toàn khác hắn khi mặc áo blouse ——“Hôm nay em không tới gặp anh.”“Anh lại phải ăn cơm trưa một mình.”“Sao em lại không tới gặp anh?”“Có phải em hết yêu anh rồi không?????”An Nhu “…”Lời editor Đây là một câu chuyện dễ thương, bình dị, không cẩu huyết, có lẽ chục chương đầu các bạn sẽ bảo nữ chính mau nhặt giá lên, thì những chương về sau, cái mà bạn cần phải quan tâm có khi là liêm sỉ của nam chính đấy…
thức ăn trong nồi em trong chăn